Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 325: Chủ đề thăng hoa


"Ngươi... đã làm cái gì?"

Bologo nhìn Amy với ánh mắt đờ đẫn. Mặc dù hắn bị rất nhiều trạng thái tiêu cực bao trùm lấy nhưng thứ nguy hiểm vẫn nhất là chất độc gây tê liệt dây thần kinh và Aether đang dần thoát ra.

"Viên đạn giả kim chuẩn bị riêng cho ngươi, ta gọi nó là viên đạn cấm linh. Về tác dụng của nó, hẳn ngươi đã cảm nhận đúng không?"

Amy vừa nói nhỏ vừa đi về phía Bologo, sau đó giương súng lên bắn liên tục vào ngực Bologo cho đến khi ngực hắn biến thành một cái sàng.

"Chất độc chứa trong nó có thể gây tê liệt các dây thần kinh và ảnh hưởng đến ma trận giả kim. Ngoài ra, nó còn có thể đâm xuyên qua Cự Hồn Giới Hạn ở một mức độ nhất định."

Hai mắt Bologo đỏ ngầu, tim đập dữ dội, hơi thở gấp gáp, người từ từ quỳ xuống, chân tay tê dại.

"Hẳn ngươi đã biết Cự Hồn Giới Hạn phải không? Cơ chế phòng thủ bắt nguồn từ ma trận giả kim nhằm bảo vệ sự thống trị của Người thăng hoa đối với bản thân và Aether của chính mình.

Đạn cấm linh có thể đâm xuyên qua Cự Hồn Giới Hạn, khiến Aether mất kiểm soát và thoát ra khỏi ma trận giả kim của ngươi."

Amy lấy một ví dụ để so sánh, "Giống như một cái xô bị thủng một lỗ, ngươi có thể tiếp tục hút Aether từ thế giới bên ngoài nhưng chắc chắn không nhanh bằng tốc độ Aether thoát ra."

“Ngươi dành riêng thứ vũ khí chết người này cho ta?” Bologo rít lên.

Vừa gây tê liệt thần kinh, vừa có thể can thiệp vào ma trận giả kim và xuyên qua Cự Hồn Giới Hạn, uy lực của đầu đạn giả kim này thực sự rất kinh người, nếu sử dụng đúng cách thì nó có thể thay đổi hoàn toàn cục diện trận chiến.

Thế mà một đầu đạn giả kim như vậy lại được Amy sử dụng cho mình, Bologo không biết nên lấy làm vinh dự hay gì đó khác.

"Hết cách, nó chỉ có thể ảnh hưởng tới Người thăng hoa giai đoạn một, ngoài ra còn phải trực tiếp bắn trúng mục tiêu. Nếu trúng Người thăng hoa giai đoạn một bình thường thì rất có thể sẽ giết chết mục tiêu ngay lập tức, không cần thiết phải gây tê liệt thần kinh hay khiến Aether hỗn loạn... chỉ có ngươi mới có thể vẫn còn sống mà nhảy lung tung."

Amy bóp cò lần cuối để đưa viên đạn cấm linh cuối cùng vào trong cơ thể Bologo.

Bologo cảm thấy đau nhói, nhưng dù ở trong thế bất lợi hắn vẫn thách thức nói: "Đúng là thụ sủng nhược kinh a."

Amy thờ ơ nói, "Chỉ là nghiêm túc ứng phó mà thôi."

Ở đây có vô số cạm bẫy đã được Amy bày ra, nếu không cẩn thận thì ngay cả Nguyện Cầu Giả cũng có cơ thể bị giết. Tuy nhiên khi sử dụng với Bologo thì lại có kết quả hoàn toàn khác.

Dựa vào chúng, cùng với nỗ lực hết mình, Amy khó khăn lắm mới kiềm chế được Bologo, ngoài ra điều mà Amy không nói là viên đạn cấm linh này chỉ có thể giảm bớt lượng Aether của chính Bologo và có cả giới hạn về mặt thời gian.

Khi thời gian kết thúc, không lâu nữa Bologo sẽ trở lại trạng thái mạnh mẽ như ban đầu.

Cũng may là Amy đã chuẩn bị rất hoàn hảo, nàng sẽ không cho Bologo bất kỳ cơ hội nào.

Khi nhận sát thương, quá trình tự hồi phục của Trục Thời Gian Ngược Dòng sẽ được đồng bộ hóa, khiến Bologo rơi vào trạng thái trọng thương nhưng không chết được.

Đối với Bologo, trạng thái này không hề tốt, hắn không thể thực hiện các hành động hiệu quả, nhưng cũng không đến mức chết để thiết lập lại.

Không chút do dự, Bologo quyết định ra lệnh cho chất lỏng vảy rắn.

Bầy rắn nước lạnh giá leo lên cổ Bologo, sẵn sàng cắn đứt cổ họng Bologo để đặt lại trạng thái của hắn bằng cái chết.

Một lòng bàn tay đen đầy vết xước vươn ra và tóm lấy con rắn, Amy lao đến như một cơn gió và xuất hiện trước mặt Bologo.

"Ngươi đã sử dụng chiêu trò này rồi."

Amy nhìn Bologo từ trên cao xuống, tác động tiêu cực của viên đạn cấm linh làm chậm phản ứng của Bologo khiến hắn còn chưa kịp thực hiện hành động tiếp theo thì đã bị một bóng đen lướt qua, rồi cơn đau dữ dội do vết rách ập đến hai tay.

"Ta hiểu quá rõ ngươi! Bologo."

Hai con dao găm đâm xuyên qua cánh tay của Bologo. Amy hiểu rất rõ bản chất của Năng lượng bí mật Chinh Chiêu Chi Thủ. Chất độc trên con dao găm đang ăn mòn nhận thức của Bologo khiến hắn khó có thể chiêu mộ một cách chính xác.

Sau khi mất khống chế, chất lỏng vảy rắn như đang sôi lên, không ngừng nhấp nhô.

“Không ngờ ngươi lại nghiêm túc khi đối phó ta đến như vậy...” Bologo cảm thấy lần này mình đã rơi vào tay Amy, ngay từ đầu đã bị nàng đã tính toán cực kỳ kỹ càng.

"Cảm thấy sỉ nhục sao? Chuyên gia cũng có ngày thất bại?" Amy cười, "Đừng quá bận tâm, kỳ thực là do ta gian lận mà thôi."

Bologo giả vờ hoang mang, "Gian lận?"

Amy không có ý định giải thích gì cả mà chỉ duỗi tay ra kéo Bologo một cách khó nhọc. Thậm chí sợ Bologo sẽ chết hẳn, nàng không biết lấy từ đâu vài lọ thuốc giả kim để bôi cho Bologo. Nhưng được một lúc thì tốc độ tự hồi phục của Bologo quá nhanh khiến nàng thỉnh thoảng lại phải cho hắn thêm vài nhát dao nữa.

Động tác của nàng rất gọn gàng và mau lẹ, hoàn toàn khác với người con gái sợ hãi người lạ trong ấn tượng của mình ấy. Amy lạnh lùng như một tên đồ tể, còn mình thì là một con cừu non sắp bị xẻ thịt.

Thật sự là vậy sao?

Bologo âm thầm siết chặt tay, hắn hiểu cái được Amy gọi là gian lận là gì – chính là nhờ việc tua lại thời gian mà nàng biết được mình sẽ đến.

Đối với cuộc chạm trán này, Amy đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, thậm chí Bologo còn cảm thấy rằng Amy không hề tính đến kế hoạch chạy trốn khỏi sự truy đuổi của Cận vệ Lá Chắn.

Mà tất cả những gì Amy làm trong lần tua ngược này là để đối phó với chính mình.

Tại sao? Hy sinh cơ hội tua ngược thời gian quý giá chỉ để đánh cho mình một trận?

Bologo hơi bối rối, nhưng hắn đoán mình sẽ sớm biết tại sao.

Amy bỗng làm một hành động trái với lý trí của mình, nàng không bỏ trốn mà kéo theo Bologo đến phòng khách của một tòa nhà.

Bologo nghĩ đây cũng là ý định nhất thời của Amy, vì trên đường đi, nàng phân vân một lúc mới quyết định đến đây.

Nơi đây đã không có người ở trong nhiều năm, bụi băm bám ở khắp mọi nơi, lớp gỗ và gạch xây đã sứt mẻ dưới sự ăn mòn của sương mù.

Bologo bị ném bịch xuống ghế sofa, thở hổn hển vì đau đớn, còn Amy thì nhẹ nhàng ngồi bên, cả hai đồng loạt im lặng.

Nếu quên những gì đã xảy ra trước đó cộng với vết thương của hai người và hoàn cảnh địa ngục xung quanh thì bầu không khí hiện giờ thực sự khá ấm áp.

"Sao đây? Một cuộc đình chiến?"

Bologo xoay người lại sau đó ngả ra ghế sofa với tư thế thoải mái nhất có thể.

Hiện hắn đang bị Amy giam cầm, không thể làm bất cứ điều gì hiệu quả, nhưng Bologo không cảm thấy xấu hổ khi bị bắt như một tù binh… hay chính xác mà nói, từ lúccả hai vừa mắng mỏ vừa đánh nhau thì Bologo đã cảm thấy bản chất của nó đã thay đổi.

Đây không phải là một cuộc chiến mà giống với một cuộc cãi vã thì đúng hơn, ngay cả bây giờ cũng như thế.

Amy lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng hai ta tiếp tục đánh nhau có ý nghĩa gì không?"

"Ý nghĩa? Ta không cho rằng ý nghĩa quan trọng... kỳ thực ta rất hưởng thụ quá trình này."

Câu trả lời của Bologo vẫn rất phù hợp với tính cách của hắn. Một khi Bologo bắt đầu làm việc thì sẽ biến thành một kẻ cực kỳ cuồng bạo lực, giống hệt một đứa trẻ trên bãi biển thích phá hủy các lâu đài cát.

Amy chế nhạo bằng vài tiếng cười, sau đó Bologo tiếp tục, "Tại sao lại không bỏ trốn? Amy, ngươi đã sẵn sàng đối mặt với tất cả những điều này rồi?"

Trên người Bologo cắm mấy con dao găm, ngực thì be bét máu, cả người còn không ngừng chảy máu, nhưng hắn lại cảm thấy trạng thái hiện giờ không tệ lắm nên lộ ra một nụ cười khó coi trên mặt.

Thay vì trả lời câu hỏi của Bologo, Amy hỏi ngược lại: "Ngươi đang cười cái gì vậy?"

"Cười vì tình cảnh hiện giờ của chúng ta, ta cảm thấy như mình như một chuyên gia đàm phán đang cố gắng cứu ngươi khỏi bờ vực của sự hủy diệt."

Bologo vừa nói vừa nở nụ cười hớn hở trên mặt. Nhờ có quãng thời gian ở cùng Palmer mà Bologo không còn lạnh lùng như trước nữa, ít nhiều có chút hài hước trong người.

"Cách đây không lâu, cuộc trò chuyện của chúng ta phải được thực hiện bằng cách chiến đấu với nhau, nhưng bây giờ thì đã có thể giao tiếp một cách bình tĩnh mà không cần chiến đấu."

Bologo nhìn vào người, "Tất nhiên, nếu ngươi sẵn lòng giúp ta rút mấy con dao găm này ra thì ta nghĩ rằng nó sẽ có ích hơn cho cuộc trò chuyện này."

Amy liếc Bologo bằng một cái nhìn sâu sắc, mặc dù bàn tay vẫn còn đang dính đầy máu của Bologo nàng để lộ vẻ bất đắc dĩ và trách cứ chỉ có thể có giữa những người bạn.

"Bologo, ngươi có nghĩ Palmer là người bình thường không?"

“Có lẽ... không hẳn.” Bologo nghĩ kỹ về điều đó rồi lắc đầu.

"Vậy thì đừng nói chuyện như Palmer, nó chỉ làm cho mọi thứ tồi tệ hơn... vả lại ngươi không hài hước như Palmer."

“Tại sao lại không hài hước bằng.” Bologo đột nhiên có một khao khát chiến thắng kỳ lạ.

"Khi Palmer nói đùa, giọng của hắn rất cường điệu và biểu cảm cũng rất ra vẻ, cực giống như một diễn viên hài, còn ngươi? Với sắc mặt lạnh lùng của mình thì khi nói những điều như vậy sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy đang bị khiêu khích."

Bologo gật đầu và suy ngẫm, thế mà hắn lại thực sự đang nghĩ cách để nói chuyện thú vị hơn.

Sau đó Bologo nói, "Khiêu khích? Ta nghĩ khiêu khích vào những lúc như thế này không có gì sai."

Cuộc nói chuyện giữa hai người rất trôi chảy, hệt như hai người bạn đang cãi nhau. Vậy mà cách đây vài phút, cả hai đã đánh nhau đến mức chết đi sống lại, ngay cả bây giờ dáng vẻ thê thảm của Bologo cũng khiến cho người ta phải hoảng sợ.

Mọi thứ lúc này thật kỳ lạ, trong tòa nhà chết chóc và bị bỏ hoang, giữa màn sương mù độc hại bao trùm không khí, một con rối giả kim nổi loạn mình đầy vết thương, với một kẻ bất tử tuy có một đống dao găm trên người và một cơ thể đẫm máu nhưng vẫn có thể bình tĩnh kể chuyện cười.

Tất cả yếu tố kết hợp lại với nhau khiến Bologo không thể không lẩm bẩm, "Ta cảm thấy như chúng ta như đang làm một bộ phim."

"Quả thựcg giống như đang làm một bộ phim."

Amy nhẹ nhàng vuốt ve hạt giống không tưởng trên ngực, việc tua ngược thời gian do hạt giống không tưởng gây ra giống như một bộ phim liên tục được làm lại, đáng tiếc là nó không bao giờ có được cảnh như Amy mong muốn.

“Nếu là đạo diễn thì ngươi sẽ làm bộ phim này như thế nào?” Amy hỏi Bologo.

"Hả? Ta sẽ..."

Cả hai hòa vào cuộc trò chuyện phi lý này rất tự nhiên, thậm chí còn trò chuyện rôm rả.

"Rất nhiều máu và bạo lực, sau đó thêm một chút yêu-ghét, cộng thêm một số tình huống dở khóc dở cười vừa đúng lúc, kém với điệu nhạc rock and roll yêu thích của ta."

Bologo lẩm bẩm, sau đó như đã nghĩ ra điều gì đó, hắn nói thêm.

"Ồ, đúng rồi, còn cả chủ đề thăng hoa của phim!"